AMITTATĀPANĀ

AMITTATĀPANĀ một cô gái trẻ Bà la môn được cha mẹ gả cho một lão Bà la môn già ở xa tên là Jūjaka của thành Kāliṅga để trả nợ. Lúc đầu lão Bà la môn được cô chăm sóc hầu hạ rất tận tình. Những thanh niên Bà la môn trong làng đã có vợ thấy cô đối xử tốt với lão chồng, dù ông đã già nên họ yêu cầu các bà vợ cũng nên học theo như vậy. Ý kiến của họ bị các bà vợ phản đối và họ quyết định sẽ đuổi Amittatāpanā ra khỏi làng. Họ bắt đầu chế nhạo cô rằng còn trẻ mà lại phải hầu hạ lão chồng già khọm. Amittatāpanā than phiền với chồng. Ông an ủi cô bằng cách hứa sẽ làm hết mọi việc cho cô nhưng cô không đồng ý vì đó không phải tập tục của giai cấp Bà la môn. Sau đó Amittatāpanā đòi chồng phải tìm cho mình người hầu và còn cho chồng biết tin về đức vua Vessantara hiện đang sống trong núi Vaṅka, hãy đến đó để xin một người hầu. Jūjaka không mấy hứng thú với đề nghị của cô và nói rằng từ đây đến núi Vaṅka rất xa, sẽ làm ông mệt lắm. Nhưng Amittatāpanā, khăng khăng bắt ông phải đi, đã chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi. Lão Bà la môn già khởi hành chuyến đi và cuối cùng đã có được hai đứa con của vua Vessantara là Jāliya và Kaṇhajinā. Nhưng Amittatāpanā không có đủ phước báu để bắt chúng hầu hạ bởi vì hai đứa trẻ đã được ông nội của chúng đưa về kinh thành Jetuttara và lão chồng Bà la môn già cũng chết ở đó (J. VI, pp. 521 ff).

Trong thời đức Phật Amittatāpanā chính là nàng Ciñcamānavikā (ibid. 593).

I. K.